Chị Ánh Xoan cho biết: "Là mẹ của 6 đứa trẻ đủ các lứa tuổi từ sinh viên, học sinh trung học, tiểu học, mầm non và sơ sinh. Sau 6 năm nhìn lại, tôi cứ cười mãi, à thì ra sau ngần ấy năm tôi đã sống ý nghĩa như thế nào. Cuộc hôn nhân độc bản của tôi đã trở thành câu chuyện cổ tích ở thời đại công nghệ 4.0 này.
Là con gái mới lớn với nhan sắc bình thường, học vấn bình thường, được cái vui vẻ, hoạt bát và chân thành nên ra trường tôi có ngay công việc khá tốt, thư ký giám đốc kênh thực phẩm của tập đoàn lớn. Có bạn trai đẹp trai, học giỏi, có chí hướng tương lai rõ ràng. Những tưởng sẽ cưới nhau khi anh ấy đi Nhật xuất khẩu lao động về. Ai dè chúng tôi chia tay, khi anh ấy chưa học xong khoá tiếng Nhật.
Nguyên nhân là tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, công việc quá nhàn làm tôi rất rảnh rỗi. Sáng đi tối về phòng trọ, bạn trai qua chơi hết buổi về, tẻ nhạt, sống không mục tiêu phấn đấu. Tối tối tôi qua chùa tụng kinh niệm Phật, ngày rảnh rỗi tôi đi làm công quả ở chùa, zị mà làm tôi vui vẻ và hạnh phúc. Ở chùa hay tổ chức làm từ thiện cho các bé vùng sâu vùng xa, tôi hay đóng góp, mặc dù lương tôi không nhìu, chỉ đủ trang trải cuộc sống ở thành thị qua ngày. Mỗi lần góp thì tôi chưa có lương, hay mượn các bạn cùng nhóm trước, lãnh lương tôi trả lại, tôi thấy rất vui. Ba mẹ tôi là Phật tử thuần thành nên việc tôi có duyên với Phật cũng dễ hiểu, nên tôi hay rủ bạn bè, bạn trai cùng đi chùa với tôi. Có lần thấy tôi đóng góp vài trăm mua vở ủng hộ các bé người dân tộc, mà mượn bạn trong nhóm, bạn trai và tôi cãi nhau to. Vì bạn ấy nói tôi còn thiếu thốn mà lại đi mượn nợ để giúp người là không đúng. Tôi thì cãi lãnh lương sẽ trả được, chờ có lương thì mọi người đi từ thiện về rồi sao giúp được nữa. Vậy là giận nhau, rồi cũng làm lành với nhau, nhưng trong lòng tôi biết chúng tôi chắc chắn không hợp nhau rồi. Và cũng đã đến đoạn chia tay, bạn trai về quê học tiếng Nhật luôn, không ở thành phố với tôi nữa, hai đứa chỉ liên lạc với nhau qua điện thoai. Tôi cứ than buồn chán với mẹ, mẹ nói: “Ở Núi Cấm (An Giang) đẹp lắm, có tổ chức khoá tu 21 ngày, con đi đi”.
Quyết định đi không suy nghĩ, tôi nộp đơn nghỉ việc, sách balo đi hân hoan. Kết thúc 21 ngày tu tập, việc đầu tiên ra khoá tu là tôi gọi mẹ mình, tôi nói tôi biết mục tiêu sống của mình rồi, con muốn thành Phật, con muốn đi tu. Mẹ tôi nghe mừng quá, ủng hộ vô cùng. Nhưng còn bạn trai con thì sao mẹ? Không có chuyện gì tự nhiên bỏ người ta con thấy có lỗi quá. Mẹ tôi nói, chuyện trai gái yêu nhau không có quan hệ ràng buộc, chia tay không sao hết. Vậy là tôi lạy Bồ Tát quan Thế Âm xin phù hộ cho tôi và bạn trai tôi chia tay không nước mắt. Haha… vậy là như ước nguyện, tình yêu trong sáng 4 năm bay vèo không luyến tiếc. Kết thúc sau câu nói của anh ấy: “Con gái mà không thích đi làm, chỉ thích đi chùa như em thì mình không cùng mục tiêu sống, tạm biệt em".
Tôi cho hết những gì tui có ở phòng trọ tại Sài Gòn sau mấy năm xa nhà, từ quần áo, nồi cơm điện, đến chiếc xe đạp Martin tôi mới mua; cho luôn cái điện thoại tôi đang xài, chỉ giữ lại hai bộ đồ lam và vài trăm ngàn, tôi quyết định quảy balo đi tu. Cái tâm ngây thơ cầu đạo ban sơ thật mạnh mẽ, buông bỏ những thứ khó bỏ, làm những điều khó làm. Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng bảo tôi dại khờ, đang tốt đẹp mà đi tu, người ta khổ sở mới đi tu, tự nhiên công việc ổn định, người yêu quá lý tưởng mà bỏ hết đi zị, không hồi âm ai cả, chỉ có gia đình nhiệt liệt ủng hộ.
Thật may mắn, cứ vậy, tôi bôn ba từ chùa này đến chùa khác, từ tỉnh này đến tỉnh khác, lên núi rồi xuống biển, ở động cốc vắng bóng người đến chùa to đầy Phật tử. Ở cùng huynh đệ nhóm Nam đến nhóm Bắc... tôi vẫn một tâm trạng, không quan tâm ai cả, chỉ biết đói ăn, mệt nghỉ, khoẻ niệm Phật, không thị phi. Kéo dài 4 năm, có vài lần về nhà thăm ba mẹ vài hôm tôi lại quảy balo đi. Đi suốt vậy mà không tìm được nơi muốn ở lâu dài, xuống tóc luôn, tâm lao chao không định. Thoái tâm tôi quyết định đi làm lại, và ở nhà phụ ba má. Quyết định đó lại bẻ tôi đến cuộc hôn nhân hiện tại có thể được xem có một không hai này.
Chồng tôi, anh ấy thuê kho chứa hàng sát quán cơm chay nhà tôi, hàng ngày qua ăn chay và kêu mẹ tôi nấu những món gia đình không cầu kỳ. Tôi gặp anh lần đầu, khi ăn cơm xong, anh đứng dậy trả tiền, mẹ tôi vô nhà, chỉ có mình tôi ngoài quán. Lúc trả tiền, vô tình cái điện thoai iPhone của anh rớt xuống đất bể nát màn hình. Tôi thì nghĩ chắc anh sẽ đau khổ lắm vì tiếc của, hay cũng xuýt xoa vì uổng. Hình ảnh tôi thấy là anh cúi xuống nhặt điện thoai lên, mặt thản nhiên và cười nhẹ. Không chút tiếc nuối. Lạy hồn, lần đầu tiên tôi thấy một người không tiếc của, ấn tượng vô cùng.
Hàng ngày gặp nhau giờ ăn cơm thôi, nói chuyện vui vẻ như những người bạn, anh cực kỳ ga lăng và hiểu chuyện, kể chuyện giang hồ hay ơi là hay. Tôi thích anh thật sự. Tôi làm kế toán cho xưởng gạch gần nhà, khá ổn định, phụ giúp mẹ bán cơm cũng được luôn, nên gặp anh hàng ngày. Anh kể hết tất cả chuyện của anh cho tôi nghe, là anh có ba người vợ, bốn đứa con gái rồi, giờ làm nuôi con thôi. Anh là đại ca có số má ở Sài Gòn, đánh chém nhiều vụ lớn, chơi bời thâu đêm suốt sáng ra sao, rồi tù tội thế nào, nhớ con hối hận và muốn sống tử tế, để gom các con về với mình, chứ mẹ tụi nhỏ không ổn định. À, và tôi biết hết quá khứ của anh, các chị vợ trước của anh, tiếp xúc luôn với gia đình có mẹ của anh và tụi nhỏ con của anh. Tôi biết hết, tôi cảm nhận được một điều là anh là một người tốt, có tình cảm, trách nhiệm với con cái. Đàn ông mà khóc vì nhớ con thì không nên bỏ đi, hài hước và hỷ xả với mọi người, biết giúp đỡ hết lòng khi gặp cảnh trái ngang của người khác. Nói chung là gặp anh tôi rất vui, không ngại ngùng lo sợ, hay phải giả bộ gì cả, tự nhiên và hạnh phúc lạ.
Tôi biết là tôi thích anh nhìu hơn anh để ý tôi, giờ nhắc lại anh hay gẹo là tôi dụ anh, chứ nào phải anh dụ tôi như người ta nghĩ. Tôi cũng không vội thổ lộ chuyện gì với anh, chỉ giữ khoảng cách là anh em bạn bè xã giao. Rồi chuyện gì đến cũng đến, bé Sua con gái út anh bị bệnh, anh phải về lại Sài Gòn, anh gọi tôi hỏi xem có ai chăm bé được không, anh bận đi làm mà mẹ bé cũng không chăm được, tôi buột miệng “để em giúp anh”.
Lý do mạnh miệng như vậy, vì tôi đang nợ anh 2 triệu đồng, anh cho tôi mượn khi tôi nói có chú kia nói sẽ xin việc nhà nước cho tôi làm ở toà án có tương lai hơn. Chỉ cần hai triệu là vô được, tôi giấu mẹ mượn anh vì nghĩ khi nào được rồi sẽ cho mẹ bất ngờ sau khi xin nghỉ việc chỗ cũ. Anh nhìn chú đó và nói tôi sẽ bị lừa, mà tôi cãi không nghe, nhờ anh giúp, tôi sẽ trả lại khi đi làm được. Anh vẫn cho tôi mượn và tôi bị lừa thật, nên tôi nói để em giúp anh giữ bé 1 tháng, coi như em trả nợ cho anh, sẵn vào Sài Gòn có gì em tìm việc lại, chứ ở đây em xin nghỉ làm rồi. Tôi giấu mẹ nói vào Sài Gòn chơi, mà tôi ở nhà anh, tôi gặp được mẹ anh và các con của anh, tiếp xúc với đại gia đình của anh, có gặp vợ cũ của anh. Tôi càng thương anh hơn, thật lạ đời, thấy gần gũi vô cùng và muốn giúp anh thật sự. Đặc biệt, khi gặp Sua chỉ muốn nuôi con bé luôn, thương sao là thương. Sau thời gian một tháng ở nhà anh, tôi và anh yêu nhau.
Các chị vợ cũ của anh cũng đã có gia đình mới riêng biệt, vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với anh, không hề hận thù hay gét bỏ, vì anh vô cùng khéo léo nhẹ nhàng và giúp đỡ khi họ cần. Nên tôi cũng không ngoại lệ, giữ mối quan hệ bạn bè với các chị, như chị em một nhà. Haha chuyện gì đến cũng đến, gia đình tôi đương nhiên không chấp nhận anh rồi, chỉ biết anh có vợ nhìu con là đã phản đối quyết liệt rồi. Chứ biết nhiều vợ, tù tội nữa thì chắc miễn cho gặp. Tôi giấu cả nhà hết trơn, lén đi chơi với anh sau khi về đi làm lại. Và tôi có bầu Ken, ba mẹ buồn nhưng không la, chỉ khóc và sợ tôi khổ. Với lại là con gái ai lại đi lấy người đã có gia đình, con riêng 2, 3 đứa (sau này mới biết 4 đứa) sẽ khổ lắm. Ba mẹ biết Phật pháp nên không trách móc gì chỉ thấy tôi dại dột thôi. Các anh chị thì la mắng vì tôi làm ô nhục nhà này, xấu hổ với làng xóm họ hàng.
Tôi có anh rồi nên không nghĩ nhiều, lại có bé trong bụng rất vui nên mọi chuyện cứ nhẹ nhàng trôi qua. Tôi được mẹ anh ra hỏi cưới, đám cưới giản dị được gút lại là làm ở chùa Hoằng Pháp (Hóc Môn). Làm lễ Hằng Thuận là xong, mọi tiền mừng và vàng được cho, tôi đưa mẹ cúng dường lại chùa hết, rồi tôi về ở với anh. Việc đầu tiên là đón bé Sua về nuôi, tôi bầu Ken 4,5 tháng là nuôi Sua 25 tháng. Ngày anh đi làm, tối về, hai cô cháu ở nhà trọ chờ anh về. Bé gọi anh bằng ba, gọi tôi bằng cô. Đi chơi nghe kỳ kỳ, haha thế là tôi tập gọi mẹ và kêu Sua gọi mình bằng mẹ. Ngoài ba ra, Sua chỉ có tôi là người thân nên bé gọi tôi là mẹ chỉ sau vài ngày. Tôi chăm Sua y chang một bà mẹ có con thật thụ, tối nào cũng dậy pha sữa cho con ba bình, cả ngày ôm con đút cơm rong khắp xóm, chẳng ai biết tôi là mẹ ghẻ nếu tôi không nói. Cứ vậy tôi chăm Sua mình ên đến khi đẻ Ken. Rồi Ken được 12 tháng, mẹ tôi cho đất anh xây nhà lên, tôi nói anh gọi hai bé lớn về ở chung, vì các bé ở với nội ngoại bất tiện, anh mừng lắm. Cả nhà 3 gái của anh đã tụ hợp về cùng 1 nhà với tôi, thì tôi lại dính bầu Kiss. Làm ăn thất bại, anh phải bán nhà bán xe, tôi đẻ Kiss là gia đình tôi ở trọ. Cả nhà 5 đứa nhỏ, hai vợ chồng quây quần bên nhau. Tui lại tiếp tục bầu Kun khi vỡ kế hoạch, thích em bé nên tôi cứ đẻ tiếp. Haha giờ thì cả nhà tôi 3 gái, 3 trai, hai vợ chồng sống vui vẻ hạnh phúc, mặc dù cuộc sống có phần vất vả thiếu thốn, nhưng chưa cãi vã đánh đập nhau lần nào. Và các bạn biết không, các bé đều gọi tôi bằng mẹ khi tôi cưới ba các bé. Các con thương và tâm sự với tôi i như bạn vậy, tôi thật may mắn.
Vậy đó, hôn nhân của tôi như vậy, có thể đến giờ phút này nhiều người vẫn nghĩ tôi quá dại dột, uổng dùm tôi, tự đâm đầu vào chỗ khổ, để cuộc sống quá khổ cực vì nuôi con mình, rồi con chồng. Con gái mới lớn nhan sắc cũng không tệ, quá uổng. Kaka… tôi thì thầm cảm ơn cuộc đời, nhờ tôi gặp anh, tôi mới có được bày con thế này, tôi quá lời. Tự nhiên tôi có con gái, tôi đã làm được điều Phật dạy, không phân biệt, ít chấp trước, yêu thương và làm điều người khác khó làm. Góp phần cho xã hội hạnh phúc từ gia đình nhỏ nhỏ mà đặc biệt của mình. Đáng nói hơn đó là đến giờ tình yêu của tôi đối với anh cũng như thuở ban đầu không gì thay đổi. Có khi còn tinh tế và đậm đà hơn, vì nỗi buồn của anh tôi thấu hỉu được sâu sắc, niềm vui của anh tui cảm nhận rõ ràng. Sau 6 năm, có 6 con và một tình yêu bền chặt khó phai....".
Vui nhất là khi mẹ của “ba cô gái” đến thăm con. Khi đó, vợ cũ, vợ mới lại cùng nhau đi mua sắm... “Ai cũng hỏi sao hay vậy, tôi thì nghĩ đã có duyên gặp nhau thì cứ vui vẻ, trân trọng nhau thôi. Chưa bao giờ tôi có suy nghĩ “con anh - con tôi” mà luôn đối xử với các con bình đẳng. Cũng may vì các con luôn hiểu và yêu thương tôi cũng như tôi đã luôn yêu thương các con suốt bao năm qua”, chị Xoan vui vẻ nói. Với các con chồng, chị Xoan cũng bám vào suy nghĩ đó mà sống bởi “đời vốn đã nhiều nỗi khổ, có duyên lắm mới được ở chung với nhau, thế thì hành hạ nhau làm gì”.
Chị Ánh Xoan chia sẻ tiếp: “Mình gặp chồng mình khi đã tuổi hăm. Năm đó mình 27, còn chồng 37. Có lần mình bảo: “Ước gì em gặp anh hồi còn đi học ở Sài Gòn, chẳng phải như vậy chúng ta sẽ có một câu chuyện tình khác".
Chồng bảo: “Thực ra nếu gặp em sớm hơn, anh sợ là anh vẫn còn quá nông nổi, vô trách nhiệm. Anh mừng là gặp em ở thời điểm anh đã biết dừng lại, để có thể chăm sóc em, mang lại cho em hạnh phúc.”
Quả thật, yêu một người từng trãi rất thích. Người ta bao dung hơn, độ lượng hơn. Người ta không chấp nhặt, không so đo đúng sai. Người ta biết bỏ cái tôi ở lại đằng sau để hết lòng yêu thương người ở trước mặt. Người ta rất biết lắng nghe, rất biết quan tâm, rất biết chăm sóc. Người ta cũng có rất nhiều những lời khuyên đúng đắn khôn ngoan.
Khi yêu một người từng trải, mình cảm thấy không ngừng học thêm được những điều mới. Mình cảm thấy không bao giờ phải đối mặt với sóng gió một mình. Mình cảm thấy yêu bản thân mỗi ngày một nhiều hơn và tự tin chắc chắn hơn với những quyết định của bản thân mình.
Nhờ yêu một người từng trải, mà mình cũng dần trở thành một người chín chắn”.
Anh Nguyễn Phong Quang nói về vợ mình: “Xoan rất được, cô ấy biết sống cho gia đình, chồng con. Cô ấy đã thương những đứa con riêng của tôi đến nỗi không ai biết đó là con riêng của chồng”.
Còn chị Hoa Vinh là chị chồng của chị Ánh Xoan chia sẻ: “Em dâu là người luôn vui vẻ, vô tư, không biết giận, chăm sóc con riêng của chồng như con ruột…”.
Chị Ngọc Anh ở tỉnh Bình Thuận cho biết: “Giữa bao định kiến mẹ ghẻ - con chồng thì cô tiên mang tên mẹ kế vẫn tồn tại giữa đời thường! Mình quen biết nhiều cô mẹ kế, chưa cô mẹ kế nào làm mình thất vọng. Cô mẹ kế trong bài mình cũng từng gặp 1 lần. Cô ấy nhỏ hơn mình, đẻ 3 đứa mình đã phục rồi, giờ biết thêm có một gia đình đáng yêu như này thì càng ngưỡng mộ. Trẻ con mà, yêu nó ắt nó sẽ yêu lại mà thôi. Chỉ đơn giản nó là trẻ em là đáng yêu rồi, cần chi phải đặt nó vào nhữngmối quan hệ phưc tạp”.
Chị Nguyễn Nhật Tiên ở TP Hồ Chí Minh cho hay: “Với niềm tin không gì là không thể. Mình luôn tin có những con người tốt đẹp và đem đến điều tốt đẹp lan tỏa đến trần gian này! Mình tin cô ấy là người tốt, mọi việc cô ấy làm đều mang mục đích tốt đẹp! Quen nhau trên facebook cũng hơn 4 năm rồi, nên nếu gặp ai đó ngoài đời nói xấu cô ấy là mình block cho khỏe! Chúc mừng bạn của tôi đang lan tỏa đều tốt đẹp!”.
Chị Lê Cẩm Hường ở Quảng Nam chia sẻ: “Từ ngày biết đến chị Xoan yêu dấu, nghe câu chuyện mẹ ghẻ con chồng của chị, em thay đổi tư duy rất nhìu luôn ạ! Câu chuyện của chị là CỔ TÍCH GIỮA ĐỜI THƯỜNG”.
Còn chị Trần Thị Hương Lan ở TP Hồ Chí Minh cho rằng: “Cái gì bắt đầu từ Tình Yêu Thương thật sự thì sẽ Yêu Thương nở rộ! Cô gái ấy làm được vì chẳng làm gì ngoài Yêu Thương hết”.
Đúng vậy, chỉ cần yêu thương là đủ để cuộc sống này thêm tươi đẹp. Mỗi chúng ta hãy làm những việc tốt, hướng thiện, hãy chia sẻ yêu thương đến mọi người, mọi vật, ắt sẽ nhận được sự yêu thương.