Bà trùm nội y từng đi giao báo kiếm tiền năm 10 tuổi

Cuốn tự truyện của Michelle Mone - nhà sáng lập thương hiệu đồ lót Ultimo hàng đầu nước Anh - kể về hành trình của một cô gái sinh ra ở khu ổ chuột vươn lên thành tỷ phú. Cuốn sách cũng kể về những góc khuất trong cuộc sống cá nhân của cô với nhiều khúc quanh gập ghềnh, tưởng chừng không thể vượt qua.

Nhà sáng lập thương hiệu đồ lót Ultimo Michelle Mone. Nguồn: michellemone.

Bà tôi có một trái tim nhân hậu. Bà luôn vì mọi người trước khi vì bản thân mình. Bà thường hay gấp một tờ 10 bảng và nhét nó vào tay bất cứ ai bà nghĩ sẽ cần đến nó hơn bà. Và không chỉ có tiền đâu: mỗi khi biết có một đứa trẻ ra đời, bà sẽ cho nó một cái chăn. Ngay cả khi không biết gia đình đó, bà vẫn móc cho đứa bé một cái mũ nhỏ. Bà là người phụ nữ nhân từ tuyệt vời - bà giống như Mẹ Teresa và mọi người đều biết về bà.

Bà ngoại tôi là y tá trong nhiều năm. Chồng bà bỏ đi khi mẹ tôi còn bé xíu và bà chưa bao giờ hẹn hò với ai sau đó. Bà làm mẹ đơn thân nuôi ba đứa con nhỏ và làm việc không ngừng nghỉ - kể cả ca đêm trong bệnh viện. Tôi nghĩ đó là lý do bà nghiện rượu. Bà suýt nữa đã đốt trụi căn nhà khi mẹ tôi còn nhỏ, và từ đó trở đi bà không bao giờ đụng đến một giọt rượu nào nữa. Bà gia nhập Hội những người nghiện rượu ẩn danh (Alcoholics Anonymous) cho dù chẳng uống giọt nào suốt 45 năm, nhưng bà vẫn luôn nói với mọi người rằng bà nghiện rượu. Bà thậm chí không động đến bánh trifle trong lễ Giáng Sinh vì bà cảnh báo chúng tôi rằng “vị của nó sẽ làm người ta nghiện trở lại”.

Hồi tôi còn nhỏ, bà thường bắt tàu vào thành phố mỗi tuần một lần vào thứ bảy và chúng tôi sẽ đến một nhà hàng Trung Quốc hoặc đi uống trà chiều. Tôi nhớ hồi lên 7 tuổi, có lần tôi đến một nhà hàng cùng bà và mẹ, và tôi đã cau có chỉ vì tờ giấy trải bàn. Trên đó dính toàn đồ ăn. “Con sẽ không ăn trên tờ giấy trải bàn này đâu”, tôi nói. Bà và mẹ nhìn tôi kinh ngạc. Tôi không phải là đứa trẻ hư; chỉ là tôi không muốn ăn trên một chiếc bàn bẩn. Tôi có những tiêu chuẩn mà tôi không thể thỏa hiệp.

“Rồi một ngày Michelle sẽ làm nên chuyện cho mà xem. Con bé rất chú ý đến tiểu tiết”. Bà Philips mỉm cười.

“Thôi mà mẹ”, mẹ tôi nhún vai.

“Không đâu, Isabel, Michelle biết chính xác nó muốn gì, con bé sẽ tiến xa trong cuộc sống, cứ nhớ những lời mẹ nói”. Bà tôi biết. Bà giống như một phù thủy lương thiện. Bà thường hay đọc lá trà đoán vận mệnh cho mọi người. Hẳn bà đã nhìn thấy gì đó trong tương lai của tôi.

Tôi không giống như những đứa trẻ cùng tuổi. Đầu tiên, tôi không treo tranh ảnh của các diễn viên, ca sĩ nổi tiếng như các bạn tôi vẫn làm, chẳng hạn Madonna hay Spandau Ballet. Không, trên đầu tôi là ảnh của Richard Branson. Tôi muốn được như ông ấy - thành công. Tôi xem các bộ phim truyền hình Dallas và Dynasty khi ăn bữa khuya với xúc xích đặt trên đùi và nghĩ, rồi một ngày tôi sẽ có chiếc xe thể thao đó. Rồi một ngày tôi sẽ có căn nhà lớn với chiếc cầu thang uốn lượn. Rồi một ngày, tôi sẽ chăm sóc cha mẹ tôi.

Vì thế khi lên 10 tuổi, tôi quyết định phải kiếm tiền. Tôi thuyết phục quầy báo nằm trên cùng con phố cho tôi đi giao báo. Lượng báo phải giao rất nhiều, nhưng tôi rất quyết tâm - tôi bắt đầu công việc vào buổi tối sau khi đi học về, tôi giao báo chủ nhật và Daily Record vào các buổi sáng. Việc này quá sức với một đứa con gái, vì thế tôi quyết định thuê một nhóm trẻ con. Không lâu sau, tôi có 17 đứa tuổi “teen” làm việc cho mình. Tôi cho chúng tên đường và chia phần trăm tiền kiếm được. Bạn có thể tưởng tượng được không, một đứa nhóc mới 10 tuổi nhưng đã sai khiến được một đám thiếu niên? Bà tôi nói đúng, tôi khác biệt!

Tất nhiên không lâu sau, có những đứa muốn được chia nhiều tiền hơn. Một vài tên con trai muốn gặp tôi ở đằng sau Duke - tên một bức tường ở East End. Lũ con trai đứng trên tường và nhìn xuống tôi.

“Bọn tao hơn mày 3 tuổi. Bọn tao sẽ lấy công việc phát báo của mày”, một tên trong số chúng lên tiếng. Tôi không thể diễn tả hết nỗi tức giận của tôi lúc đó. Chỉ vì tôi là con gái, chỉ vì tôi nhỏ hơn chúng, tại sao chúng dám? Không thể để bọn chúng bắt nạt mình được. Tôi khoanh tay trước ngực.

“Đừng bao giờ nghĩ đến việc chiếm địa bàn của tao”, tôi hét, “tao là người tìm ra công việc giao báo. Nếu bọn mày muốn tự làm và không thông qua tao nữa cũng được thôi, nhưng chúng mày không được chiếm khu vực East End, nó là của tao”. Đám con trai bắt đầu tỏ ra hung hăng, nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ. “Tao sẽ không tranh cãi với chúng mày. Đây là công việc. Bây giờ tao sẽ đẩy bọn mày từ trên tường xuống”. Tôi không thể kiềm chế được bản thân.

Bọn chúng há hốc mồm kinh ngạc. Chúng chưa bao giờ chứng kiến chuyện gì như thế. Tôi ngoảnh mặt bước đi trong cảm giác chiến thắng.

Chiến thắng đầu tiên trong số rất nhiều chiến thắng của tôi.